(VOH) - “...Khi bắt gặp những giọt nước mắt ấy, cô không quở mắng mà còn nhẹ nhàng nhắc lại cho tôi chép kịp bài. Cô tỏ ra quan tâm đến tôi, thường gọi tôi đọc bài. Viết bài văn tả cảnh, tôi gửi gắm nỗi nhớ thương về quê nhà, nơi có mái nhà tranh của bà ngoại, có cây vú sữa bị bom phạt, cánh đồng nơi tôi thường bắt ốc mò cua, dòng sông tôi thường ngụp lặn…, được cô cho điểm 8 và đọc cho cả lớp nghe. Nhờ được cô thương, đám bạn thành thị cũng bớt dần sự xa cách, lạnh nhạt với tôi...”.
view more